Phan Huỳnh Nhã Phương

“Ước mơ của em”
Xin chào các ban! Mình tên là Nhã Phương, học sinh lớp 1/2 Trường Tiểu học Trường An. Thành Phố Huế. Hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe “ Vì sao mình lại có ước mơ trở thành giáo viên giáo dục đặc biệt”. – Từ khi còn trong bụng mẹ mình đã cảm thấy rất khó chịu vì các bạn bên ngoài sao toàn khóc thế nhỉ? Sau tiếng khóc ấy là tiếng hát đang cố gắng dỗ dành, vỗ về các bạn. Ồ! Thật tuyệt quá… mẹ háy hay nhỉ. – Có những ngày mình lại chỉ nghe tiếng mẹ nói ra rả. Mẹ cứ nói mãi mà chẳng nghe được tiếng của các bạn, mặc dù mình biết có ai đó đang ngồi cùng mẹ. Rồi đến ngày mình chào đời, 6 năm trôi qua. Mình đã bắt đầu quen với công việc của mẹ và đã học được cách mẹ dạy để chơi và giúp đỡ các em. Hì hì… Lúc mình 4 tuổi mình đã nhận được quà từ Ba/ Mẹ của các bạn khuyết tật chỉ là 1 hộp snack, 1 gói oíhi hay 1 cây kẹo mút. Có những mẹ gọi mình là “ Cô trợ giảng”. Vui lắm các bạn ạ, mình thích được làm công việc giống mẹ. Sau này lớn lên mình sẽ trở thành cô giáo đặc biệt.

Chia sẻ ngay tới bạn bè nhé!

Để lại bình luận